Cô ơi, hè tới rồi, nhưng hình như năm nay, hè về mang theo một chút gì đó thật lạ…
Ngày con đi thi, chẳng phải là ngày hạ nắng choi chang với những buổi trưa hè. Mưa về đem theo cái ngai ngái của gió, cái mát lạnh của cơn mưa trái mùa. Ngày con đi thi, mang cả sự mong đợi của cha mẹ, sự lo lắng của cô...
Để rồi khi lắng mình giữa cái không khí lặng thinh của căn phòng toàn những gương mặt xa lạ ấy, nhìn thật lâu những hạt mưa đan vào nhau mà tung bay, nó dường như cũng đang thực hiện sứ mệnh của mình, đúng không cô? Phải hay chăng, cuộc đời con cũng sẽ như thế, sẽ nương theo làn gió mà rời xa dòng sông quê ngọt lành, đặt chân lên một vùng trời mới, vùng trời với biết bao mơ ước và khát vọng. Rồi một lúc nào đó, chúng con sẽ rời xa vòng tay quen thuộc ngày nào, sẽ trở thành cánh bồ công anh xinh đẹp chọn cho mình một vùng trời mới để thỏa sức tung bay và vẫy vùng...
Con chợt nhận ra, thời gian dường như chẳng còn mãi đứng đó chờ đợi con nữa rồi... Khi nét chữ cuối cùng đặt xuống, chiếc bút rời khỏi tay, tiếng sột soạt kiểm tra lại bài lặng xuống, ngẩng mặt lên, bốn năm thanh xuân của con... thật sự đã qua mất rồi...
Bốn năm tuổi trẻ ngây ngô đó, chúng con vui có, buồn cũng có, đùa nghịch có, áp lực cũng có. Chúng con được sống, được lớn lên dưới cùng một mái nhà, một tình thương bao la bất tận, được cùng nhau đi qua mọi giận hờn, buồn tủi vu vơ của tuổi học trò. Nhưng hình như con vẫn may mắn, sau mọi lỗi lầm, mọi phiền phức mà chúng con gây ra, cô vẫn ở đó, cạnh bên chúng con, ngay lúc này... Cô dành hết sự tận tâm trong những buổi ôn thi, mặc nắng nóng, mặc gió mưa, mặc cả những mệt mỏi, đớn đau. Cô dồn hết sự chu đáo trong những buổi chúng con học muộn, một bữa ăn nhẹ, một hộp sữa, nhỏ bé nhưng ôm cả tình thương bao la. Cô dồn sự lo lắng cho từng cậu bạn gục mặt xuống bàn bởi áp lực, căng thẳng, cô xoa đầu từng bạn để truyền những ý chí, nhứng quyết tâm, niềm tin diệu kì. Cô cười để thắp lên nét rạng rỡ trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của trưa hè oi ả. Dường như ngọn lửa cao cả trong tâm cô đã nhóm lên những ánh lập lòe trong tiềm thức của 45 đứa trò nhỏ của 9A1 thân thương ấy, cô ạ. Cô thổi bùng lên những ước mơ và khát vọng đầu đời trong từng đứa trò nhỏ, là làn gió mát đưa cánh diều ấy bay bổng trên bầu trời cao rộng ngoài xa kia. Cô nuôi nấng tâm hồn con qua từng bài học, gieo vào mảnh đất thô mộc ấy những con chữ qua bao nhọc nhằn trải nghiệm. Cô ươm mầm cho những chiếc cây non nớt, chập chững vào đời, bóng cây cổ thụ cao cả bao bọc, chở che cho từng đóa lộc non trưởng thành qua từng năm tháng. Cô ơi....!
Bánh xe thời gian sẽ không vì một khoảnh khắc đẹp đẽ của chúng con mà dừng lại, nó cứ tiếp tục lăn bánh để rồi tất cả đều không ngừng vươn lên. Chúng con bắt đầu với một hành trình mới, cô tiếp tục thực hiện sứ mệnh thầm lặng của người lái đò tận tâm đưa lớp lớp thế hệ học trò qua sông. Chúng ta bước tiếp với một quỹ đạo cho riêng mình, nhưng có lẽ con sẽ chẳng lúc nào quên được, năm tháng ấy, có những người đã cùng chúng con đi qua hết kì ôn thi...
“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta bảo đó là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây ươm đất
Lại nở cho đời vạn đóa hoa thơm”
Dưới ánh mặt trời, không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học! Trong mắt chúng con, chiếc bảng đen, viên phấn trắng, đều là trí tuệ, là chữ tâm, là đức độ của người thầy. Những bài học làm người quý giá ấy, con sẽ mãi khắc ghi và đem theo suốt từng nẻo đường mai này. Từng mùa phượng đi qua, từng lớp học trò cũng trưởng thành. Cảm ơn thầy cô vì sự bảo ban, chăm sóc tận tình. Chúng con hân hoan trong sự quan tâm sâu sắc của thầy cô trong những năm tháng được sống dưới mái nhà nơi đây. Cảm ơn cô, người mẹ thứ hai của chúng con.
“Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu...”
THCS Quán Toan, cái nôi đầu đời, nơi nâng niu trong con từng bài học đầu tiên quý giá. Cánh cổng trường – cánh buồm cong cong với màu xanh đầy ước mơ, hi vọng, với sắc xanh của đại dương bao la, rộng lớn sẽ tiếp tục chắp thêm cho con những khát vọng đầu đời. Mái trường đó, những hàng cây đầy sức sống đó, trang sách được dệt nên bằng cỏ non đó, những người lái đò thầm lặng bao năm sẽ cùng con bước tiếp trên hành trình học tập, hôm nay và mãi mai này. Một khoảng sân rộng lớn với tiếng huyên náo, cười đùa, với những gương mặt thân quen ngày đó, những chiếc ghế đá gắn liền với câu chuyện ngây ngô tuổi học trò, một lớp học với đủ mọi kỉ niệm vui buồn, hờn giận. Thanh xuân của con sẽ mai nằm lại nơi này, trong lớp học đó, tại dãy bàn đó và những con người đó. Tiếng trống trường giục giã lúc vào giờ, tan lớp, tiếng cô giảng bài, tiếng thầy dạy dỗ, tiếng chúng bạn tíu tít, tiếng ăn vụng trong giờ, tiếng lật sách, tiếng bút thước,… tất cả những thanh âm ấy đều là thanh xuân.
Bốn năm, một chặng đường…
Kí ức sẽ chỉ còn lại là những dòng lưu bút…
Tạm biệt, mái nhà thứ hai của chúng con, THCS Quán Toan…
Hẹn gặp lại, những người cha, người mẹ thứ hai, những người lái đò thầm lặng, nhọc nhằn gieo con chữ…
- Nguyễn Quỳnh 9A1, 21/6/2021-