Kết nối yêu thương
Ai đó từng nói "Một cuốn sách tốt, một lời nói hay có thể làm điều thiện, song một gương lành vẫn thuyết phục trái tim hơn." Vâng! Tấm gương mà tôi nói đến chính là cô giáo Phạm Thị Duyên - Hiệu trưởng trường THCS Quán Toan, quận Hồng Bàng, thành phố Hải Phòng.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình Cách mạng, tuổi thơ của cô giáo Phạm Thị Duyên gắn liền với những tháng ngày vất vả cùng các anh chị em ngược xuôi lo từng bữa ăn thời kì bao cấp. Qua lời kể của bạn bè chị, tôi mới biết vất vả là thế nhưng cô học trò gầy gò ngày ấy rất thông minh, nhanh nhẹn và luôn là một cán bộ lớp gương mẫu, được bạn bè quý mến. Có lẽ quen với vất vả nên dù đi học, đi làm xa nhà, từ lúc phương tiện đi lại chỉ là chiếc xe đạp thì chị cũng đều luôn cần mẫn đến sớm và tận tâm với công việc.
Tôi biết chị khi về tôi về trường. Con bé lơ ngơ, nhút nhát là tôi ngày ấy có ấn tượng mạnh với chị Bí thư chi đoàn năng động, nhanh nhẹn và đặc biệt sắp xếp công việc khoa học và rất đúng giờ, đúng hẹn. Đoàn thanh niên trường tôi ngày ấy tương đối đông, cũng nhiều công việc phải đi sớm về muộn. Nhưng tôi nhận thấy được sự nhiệt huyết ở các anh chị, sự quan tâm nhau trong lời ăn tiếng nói, sự cố gắng ở mỗi lần thi đua đăng kí thi giáo viên giỏi, sự đoàn kết trong mọi công việc chung, sự vui vẻ trong mỗi trận cười mà mồ hôi thì vẫn chảy... "Đâu cần thanh niên có, đâu khó có thanh niên", chị Bí thư của tôi lúc ấy nhà xa, con nhỏ nhưng vẫn xông xáo đi đầu trong các hoạt động như thế mà không hề nghĩ đến quyền lợi cá nhân. Sau bao năm, tôi cũng không biết, bằng cách nào đó, chị đã cuốn tôi mạnh dạn hơn, nhanh nhẹn hơn và hình như tôi cũng đã trưởng thành dần lên thì phải.
Chị lên Phó hiệu trưởng khi mới 34 tuổi và 8 năm sau chị được đề bạt lên chức vụ Hiệu trưởng. Dù ở cương vị mới nhưng khoảng cách giữa chị với giáo viên chúng tôi dường như vẫn không thay đổi. Vẫn tác phong nhanh nhẹn, nhiệt huyết, chị vẫn đi sớm về muộn và lăn xả vào công việc. Mặc dù công việc của chị rất bận, nhưng sự quan tâm của chị với anh chị em giáo viên làm chúng tôi thật sự kính nể. Ngay cả bây giờ, khi đã đứng trên cương vị Hiệu trưởng được 2 năm, chị vẫn đích thân dẫn đoàn đi thăm nom gia đình giáo viên có người ốm, gia đình người có công với Cách mạng. Các đợt hiến máu tình nguyện, chị vừa mới mổ chưa lâu nhưng cũng hăng hái xung phong đăng kí lượt đầu. Các phong trào của Công đoàn phát động chị đều nhiệt tình tham gia. Gia đình giáo viên trong trường có việc buồn, chị đích thân đến và chỉ đạo anh chị em hỗ trợ, bản thân chị cũng ở lại giúp không quản đêm hôm hay nhà xa, con nhỏ. Có lẽ sự ân cần xuất phát từ tâm nên chị làm mà không bao giờ so đo tính toán. Anh chị em trong trường thường đùa: "theo được Duyên chắc mệt!" Mà đúng thật, ở cái tuổi 44, con thì còn bé mà chị vẫn luôn hi sinh thời gian, công sức để vun đắp cho trường, cho ngành thì quả là hiếm có.
Ở cương vị lãnh đạo, nhưng chị thuộc tên khá nhiều học sinh ở các khối lớp, từ học sinh giỏi đến học sinh cá biệt vì chị luôn dành một khoảng thời gian nhất định để gần gũi, lắng nghe tâm tư của học sinh. Từ khi con lớn của chị mất đi, chị lại càng làm vì học sinh nhiều hơn. Nhìn những lúc đích thân chị không ngại khó, không ngại cái tôi cá nhân, liên hệ các cơ quan, cựu học sinh thành đạt, phụ huynh học sinh,... để xin tài trợ thêm cơ sở vật chất cho trường, cho học sinh nghèo, học sinh khá giỏi,... mới thấy hết tấm lòng của chị. Chúng tôi trêu "Chị suốt ngày đi xin!" Chị cười bảo: "Trường mình nhiều học sinh còn khó khăn, cứ giúp được cho học sinh là chị sẽ không ngại!" Nhưng cũng thật vui vì với sức lan tỏa của chị, tập thể giáo viên, các bậc phụ huynh cũng như các cựu giáo viên, cựu học sinh của trường rất đồng lòng, cùng chung tay xây dựng nhà trường. Tấm chân tình của chị như sợi dây vô hình đã kết nối các thế hệ nhà giáo, các thế hệ học trò của trường THCS Quán Toan cùng chung tay vì thế hệ trẻ. Đã có nhiều cơ quan, doanh nghiệp, cựu giáo viên và cựu học sinh tình nguyện đã đến tận tay động viên cho những học sinh nghèo, những học sinh vượt khó. Nhiều đồ dùng học tập có giá trị được tặng cho trường như những món quà kỉ niệm của tình yêu thương. Nhờ vậy các em học sinh của Quán Toan hôm nay đã được học ở một ngôi trường thật đẹp và hiện đại, một trường chuẩn quốc gia mức độ 2 và kiểm định mức độ cao nhất, xứng đáng là trường trung tâm ở cửa ngõ phía Tây thành phố Hải Phòng.
"Cuộc sống sẽ càng thêm ý nghĩa nếu như chúng ta biết yêu thương nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn, bởi khi ấy chúng ta cũng sẽ nhận lại tình yêu từ phía họ. Và chúng ta sẽ nhận ra rằng niềm vui và hạnh phúc trong cuộc đời mình chính là do tình yêu thương mang lại." Cảm ơn chị đã lan tỏa thông điệp ấy đến chúng tôi!